Vào một đêm mưa gió bão bùng, người ta thấy Chú Kim vội vã, kín đáo tiến về ngôi nhà nhỏ của Cô giáo Thảo…Không bấm chuông và không chút chần chừ, Chú Kim nhẹ nhàng lách qua khe cửa khép hờ…Một số người không nén nổi tò mò đã lén lút bám theo. Trong căn nhà nhỏ xinh là bóng đêm đặc quánh bao phủ…Không một ánh điện…Không một tiếng động… Và rồi, nhừng kẻ hiếu kì bắt đầu nghe thấy những tiếng động là lạ phát ra từ phòng ngủ của cô giáo trẻ…
-Ôi..em cần anh… …
-- Anh biết…Mình bắt đầu nhé… …
-Vâng…nhưng anh từ từ và nhẹ nhàng nhé… …
-- Em yên tâm…trong lĩnh vực này anh là chuyên gia… .
- Ôi…Em tin anh… …
--Chỗ này phải không em… …
-Vâng…vâng…chính nó đấy… …
--Nào …nào (một vài tiếng động khe khẽ vang lên trong đêm)… …
-Được rồi đấy…anh dập vào đi… …
--Em chắc không…anh dập thật nhé… .
-Ôi…vâng… …
--Nào thì dập…
Cả căn nhà bỗng vụt sáng…Tiếng cô giáo Thảo đầy hân hoan: “Cảm ơn anh!!! Không có anh thì nhà em mất điện đến sáng mất…”