Bảo vệ thực vật A khóa 54
Hãy đăng ký để đến với mái nhà chung BVTVA 54.
Bảo vệ thực vật A khóa 54
Hãy đăng ký để đến với mái nhà chung BVTVA 54.
Bảo vệ thực vật A khóa 54
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Anh em một nhà
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Nhật nguyệt Lệ Thiên

Go down 
Tác giảThông điệp
Dân Chơi Miền Núi
Đang cần người yêu
Đang cần người yêu
Dân Chơi Miền Núi


Tổng số bài gửi : 122
Rep : 0
Join date : 18/10/2010
Age : 32
Đến từ : Hải Dương city pr0ducti0n

Nhật nguyệt Lệ Thiên Empty
Bài gửiTiêu đề: Nhật nguyệt Lệ Thiên   Nhật nguyệt Lệ Thiên I_icon_minitimeFri Oct 22, 2010 10:28 am

Tiểu nha hoàn Khinh Vụ nhẹ nhàng bước đến sau lưng bạch y nữ tử ấy.
“ Hoa cô nương, trời đã trở lạnh rồi, người cũng nên đi vào nhà đi thôi. ”
Nữ tử được gọi là Hoa cô nương nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại. Nàng vẫn đẹp như thế, vẫn là một nữ tử mĩ lệ được biết bao người đắm say. Chỉ hiềm một nỗi, ngọc diện khuynh đảo chúng sinh năm nào, lúc này đã phủ đầy một màn mây xám cô đơn lạnh lẽo.
“ Ngươi cứ vào trước đi, ta muốn đứng đây đợi Long ca thêm một lúc nữa. “
Tiểu nha hoàn Khinh Vụ vốn đã biết rõ sự cố chấp của mỹ nhân này, thấy nàng nói vậy thì chỉ còn biết lắc đầu bước lui. Lúc đặt chân lên bậu cửa chính rồi, cô nhẹ nhàng nhìn lại, vẫn thấy bóng hình cô đơn tịch mịch của nữ tử ấy đang tắt dần theo ánh hoàng hôn. Mọi sự chán ghét như bị xua tan đi rất mau lẹ. Cuối cùng cũng chỉ biết thở dài.
Đã là những người yêu nhau đến vậy, tại sao lại không chịu ở bên nhau, mà lại bày đặt ra hàng trăm thử thách ấy làm gì ?
Cô bỗng nhớ đến Long thiếu gia của mình, giờ này cũng chẳng biết, người đang lưu lạc tận phương trời nào nữa.
Hoa Thanh Lâm nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ ngắm tuyết trắng đã phủ kín con đường nơi kia. Vắng lặng đìu hiu. Băng phong kết thành từng mảng lớn, phủ lên mỗi mái hiên nhà một màu trắng xoá. Màu trắng ấy, sao lúc thường vẫn thấy tinh khôi đẹp đẽ vô song, mà giờ lại nhuốm đầy một vẻ u uẩn thê lương đến cùng cực.
Có phải cũng vì tâm trạng con người không ?
Hoa Thanh Lâm bỗng trầm mặc hướng về con đường phía xa. Không một ánh lửa, không một bóng người. Tại sao, tại sao lại cô đơn đến thế ?
Đại khái cũng được đúng mười hai năm rồi nhỉ ?
Suốt một thời gian dài đã qua, liệu có gì đổi thay không ?
Nàng trầm lặng nhớ lại.
Tất cả mọi chuyện, đều xoay quanh một thân nam tử.
Băng tuyết đã phủ trắng không gian, màu đen của bóng tối đã che kín mặt đất. Nhưng không gì có thể che kín được hình bóng vẫn sống trong tâm tư của nàng.
Nam nhân điển tuấn ấy, năm nào cũng đến trước cửa Hoa phủ, tìm tới đệ nhất mỹ nữ nàng dâng sính lễ cầu thân.
Mười hai năm qua, năm nào Long Kiếm Hùng cũng bước đi trên con đường vắng lặng ấy, đi dưới trời tuyết trắng xoá, toàn thân phủ một đám bụi tinh khôi, trông chẳng khác gì một băng tuyết nhân.
Năm nào gã cũng trở về, năm nào cũng mang theo một món bảo bối trân quý muôn vàn. Khi thì là Huyết hoa tuyệt mỹ ở đỉnh Thiên Sơn, khi thì là Băng Linh huyền ảo ở cực bắc Mạc Hà, lúc lại là ngọc bội phát xuất từ Đông Hải. Chẳng có thứ nào không quý giá, chẳng có thứ nào không khiến người khác phải thèm thuồng nhìn ngắm.
Chỉ tiếc là gã vẫn chưa thể mang lại cho nàng một thứ, thứ mà nàng luôn luôn chờ đợi.
Viên đá mĩ lệ ấy.
Viên đá có tên là Nhật nguyệt lệ thiên.
o0o

Đó là truyền thuyết của ngàn vạn năm về trước.
Câu chuyện bi ai và mĩ lệ về một mối tình.
Khởi đầu và kết thúc, không hề có ai biết. Chỉ hay có một nữ tử cực kỳ mĩ lệ, mười hai năm ròng đứng ở đỉnh Vọng Phu, mười hai năm ròng đợi chờ tình lang của mình quay trở về.
Tiếc là y vĩnh viễn không hồi gia. Tiếc là nàng cung vĩnh viễn không thể gặp được y.
Tình đã chết thì chỉ còn lưu lại những đau thương. Nữ tử kia chết đi, gửi niềm oán hận vào những giọt lệ rớt xuống vực Vọng Phu, để ngàn năm sau hoá thành những viên đá tuyệt đẹp vẫn được chúng sinh gọi với cái tên mỹ miều.
Nhật nguyệt lệ thiên.
Những người từng có dịp chứng kiến đã đồn lại, Nhật nguyệt lệ thiên là thứ bảo vật mĩ lệ nhất. Đó không chỉ là một viên đá tuyệt phẩm mà còn chính là một minh chứng rõ ràng nhất cho huyết ái bất diệt. Nữ tử cô đơn trên đỉnh Vọng Phu kia vì không có được ái tình mà đã gửi trọn tâm linh vào những giọt lệ còn sót lại. Kẻ nào chiếm được dù chỉ là một giọt lệ, kẻ đó chắc chắn sẽ có được ái tình hoàn mỹ.
Biết bao nhiêu năm qua, khách giang hồ du ngoạn nhân gian, chẳng ai không mong kiếm được một viên đá Nhật nguyệt lệ thiên, chẳng ai không mong có được nó, để có thể hướng đến một mối tình hoàn mỹ.
Nhưng có ai đã từng có được Nhật nguyệt lệ thiên ?
Chúng sinh này chỉ biết đến Nhật nguyệt lệ thiên qua những lời đồn thổi không ngớt trong thiên hạ, nhưng ấy ai đã được tận mắt cầm lấy nó, mấy ai đã được tận tay trải niệm cảm giác ái tình hoàn mỹ kia ?
Nhật nguyệt lệ thiên, cái tên mỹ lệ, hình dung cũng mỹ lệ, chỉ bất quá, liệu có phải là một thứ có thực ?
Dẫu thực hay mộng thì cũng đã có không ít kẻ đắm chìm tâm niệm vào.
o0o

Hoa Thanh Lâm cực kỳ mong mỏi có được Nhật nguyệt lệ thiên, và chỉ chấp nhận một nam tử có thể lấy được nó về cho nàng. Bởi thế nên suốt bao nhiêu năm đã qua, dẫu có hàng trăm kẻ hào kiệt đến cầu thân, vẫn chưa có lấy nổi một người có đủ bản sự chiếm được trái tim mỹ nhân.
Năm tháng qua đi, những kẻ một thời đắm say sắc đẹp khuynh quốc của Hoa Thanh Lâm, phần vì cát bụi thời gian phôi pha, phần vì niềm hoài vọng lúc trẻ đã vợi, dần dần từ bỏ ước mơ đi tìm Nhật nguyệt lệ thiên về cầu hôn người ngọc.
Chỉ có một kẻ vẫn mải miết truy cầu đến cùng, bất chấp những cố gắng đến vô vọng của mình.
Kẻ đó chính là “ Long ca “.
o0o

Long Kiếm Hùng chấp nhận mười hai năm bôn ba khắp chốn giang hồ, toàn tâm toàn ý kiếm tìm Nhật nguyệt lệ thiên.
Để cho một mối tình sâu đậm ấy, của cả gã, cả nàng.
Chỉ có điều, liệu gã có thể tìm thấy nó không ?
o0o

Hoa tuyết vẫn rơi.
Đêm tuyết vẫn lạnh lẽo như chính lòng người cô tịch.
Hoa Thanh Lâm trầm mặc nhìn về khung cửa nơi xa xôi ấy. Liệu đến lúc nào hình bóng Long Kiếm Hùng mới xuất hiện dưới con đường heo hút vắng vẻ kia.
Nàng tựa hồ không biết, chỉ chợt thấy lạ lùng. Mười hai năm qua, mỗi năm khi gã quay về với một bảo vật, nàng đều tự coi đó là điều rất thường thấy, dửng dưng không để lại một chút xúc cảm gì. Vậy mà tại sao chính giờ khắc này, khi gã đã trễ hẹn đến cả canh giờ, nàng lại cảm thấy nhung nhớ, nhung nhớ kỳ lạ đến thế ?
Có phải tâm lí bất thường của nữ nhân ?
Hoa Thanh Lâm tựa hồ chẳng biết. Chỉ hay một điều, nàng đúng là đang rất âu lo.
Nàng lo, vì hắn không quay về.
Liệu nỗi lo đó có biến thành hiện thực không ?
Hoa Thanh Lâm chẳng thể có nổi một câu trả lời, nàng chỉ biết trầm mặc, tiếp tục nhìn ra ngoài khung cửa nơi xa.
o0o

Hoa tuyết vẫn rơi.
Nữ tử mĩ lệ ấy đứng ở đỉnh Vọng Phu, u hoài nhìn về phía chân trời xa xăm như muốn đợi chờ một cái gì đó. Suối tóc đen óng của nàng chảy xuống tận lưng, bàn tay mềm mại của nàng đặt lên từng lọn tóc mà ve vuốt.
Thế là đã mười hai năm qua đi rồi đấy nhỉ ?
Mười hai năm tròn đứng tại nơi này chờ đợi tình lang.
Mười hai năm vô vọng trong kiếm tìm.
Vậy mà, sao chàng không trở lại ?
Chàng cũng như Nhật nguyệt lệ thiên, đã đi mất, vĩnh viễn mất đi.
o0o

“ Nữ hài tử ngu ngốc, ngươi có biết rằng chính ngươi đang tự hủy hoại hạnh phúc của mình không ?“ Mỹ nhân u uẩn ấy nhẹ nhàng nói với Hoa Thanh Lâm như thế.
Nàng tựa hồ không hiểu cô ta muốn nói điều gì, chỉ biết đứng đó ngây ngốc nhìn lại.
“ Ngươi nói về ta ư ?”
“ Còn có thể có ai khác ngoài ngươi nữa. “ Mỹ nữ u uẩn kia mỉm cười buồn bã. “ Có lẽ cũng chỉ có ta. “
“ Ngươi chính là đang ám chỉ ta tự hủy hoại hạnh phúc của mình ?” Hoa Thanh Lâm kinh ngạc nói.
“ Còn không phải sao ?”
“ Ta đã phá hoại hạnh phúc của mình như thế nào ?” Hoa Thanh Lâm hồ nghi nhìn lại. Chỉ thấy thần bí mỹ nữ kia nghiêng đầu, trầm lặng nói.
“ Ngươi đang truy cầu một thứ vĩnh viễn không thể tìm đến. “
“ Ta, truy cầu một thứ vĩnh viễn không thể tìm đến ?”
“ Ngươi đã quên Nhật nguyệt lệ thiên rồi chăng ?”
o0o

Cho đến lời nói cuối cùng của nữ tử ấy, Hoa Thanh Lâm mới khẽ cảm thấy rùng mình.
Khẽ cảm thấy rùng mình rồi, nàng mới nhẹ nhàng dứt khỏi mộng ảo hư vô.
Đèn trời ngoài kia vẫn sáng trong đêm, chỉ có nàng đã vô tình ngủ vùi trong cái lạnh lẽo càng lúc càng bủa vây quanh mình.
Nàng quay người nhìn khắp chung quanh, chẳng thấy thần bí nữ tử kia đâu cả. Tất cả chỉ còn lại một tấm màn tuyết lung linh.
Nhấc vai khỏi song cửa, Hoa Thanh lâm nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ bước thật êm vào nhà trong. Nàng nhìn quanh quất một hồi, ngay cả tiểu a hoàn Khinh Vụ tận tụy kia cũng đã ngủ quên bên cạnh lò sưởi. Nàng biết cô cả ngày nay đã mệt mỏi phục vụ mình, không nỡ đánh thức, chỉ lấy một tấm chăn nhỏ phủ lên người cô rồi quay bước tiến về tư phòng của mình.
Căn phòng trống vắng, không một bóng người. Nếu mười hai năm qua, chỉ cần Long Kiếm Hùng đưa được Nhật nguyệt lệ thiên về đây, nơi này đã có thể sớm trở thành tổ ấm hạnh phúc không thể hoàn mỹ hơn của hai người.
Hoa Thanh Lâm chợt nhớ tới lời của nữ tử trong giấc mộng vu vơ ấy. Điều đó có nghĩa là sao ?
Nàng tự nhiên không hiểu thấu.
Nữ tử ấy nói đến Nhật nguyệt lệ thiên, rút cục là muốn ám chỉ đến điều gì ?
Tại sao lại nói rằng nàng đang tự hủy hoại chính hạnh phúc của mình ?
o0o

“ Ngươi rút cục nói cách nào cũng không chịu hiểu sao ?”
Nữ tử mĩ lệ kia mỉm cười.
Hoa Thanh Lâm giật mình kinh ngạc, không tưởng đến chuyện đình viện ở ngay trước mắt lại có thể biến thành đỉnh núi chót vót giữa thiên thanh, mà thần bí nữ tử vô tình gặp trong cơn mộng lúc trước cũng hiện rõ trước mắt nàng.
Nhưng sự tò mò đã mau chóng lấn át nỗi sợ hãi trong nàng.
“ Hiểu ra cái gì chứ ?”
“ Rằng, ngươi đang tự phá hoại hạnh phúc của chính ngươi. ”
Hoa Thanh Lâm lạnh nhạt lắc đầu.
“ Ta không hiểu. “
Nữ tử kia cơ hồ không lấy gì làm vội vàng, chỉ nhẹ nhàng nhìn thẳng vào cặp mắt của Hoa Thanh Lâm.
“ Ta cũng đã từng như ngươi. Ta cũng đã từng không hiểu. Nhưng sao ngươi lại không hiểu về Nhật nguyệt lệ thiên …”
Hoa Thanh Lâm không thốt nổi nên lời. Nàng chỉ biết kinh ngạc nhìn nữ tử kia, lắng nghe từng lời cô ta nói ra.
“ Nhật nguyệt lệ thiên, viên đá mĩ lệ, bất quá chỉ sống trong tưởng tượng của nữ tử đắm chìm vào dục ái. Đó là truyền thuyết mĩ lệ nhất, đó là hình ảnh đẹp đẽ nhất, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo mộng hư vô mà không ai có thể có được. “
Nữ tử ấy chậm rãi nói từng lời.
“ Ta cũng đã từng như ngươi, ta cũng đã từng mê đắm sức mạnh ái tình của Nhật nguyệt lệ thiên. Vì ta mà Quan ca ca đã đi về nơi đó, vĩnh viễn không quay lại. Chỉ bất quá, đến lúc ta hối hận thì mọi thứ đã không còn có thể vãn hồi được nữa. “
“ Nhật nguyệt lệ thiên, mĩ lệ tuyệt đối, đa tình tuyệt đối, bất quá chỉ là vọng tưởng vĩnh viễn không thể đạt tới … “
“ Ngươi hãy nghĩ kỹ đi … “
o0o

Giống như một giấc mộng, khi nàng tỉnh thức, mỹ nữ kia cũng vô thanh vô thức biến đi.
Đình viện vắng lặng như tờ, một bóng người vãng lai cũng không có. Phải chăng, phải chăng tất cả những gì diễn ra ở đây, chung quy cũng chỉ là ảo giác thôi ?
o0o

Hoa Thanh Lâm như nhìn thấy Long Kiếm Hùng quay về.
Tuyết phủ trắng xoá một bờ vai, y như một tuyết nhân kỳ cục.
Kỳ thực, nàng muốn gã về, có phải chỉ vì Nhật nguyệt lệ thiên và mối tình hoàn mỹ vẫn sống trong mộng tưởng không ?
Hay tất cả những sự chờ đợi ấy còn vì một thứ gì khác ?
Hoa Thanh Lâm cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Trong đầu nàng lúc này chỉ mơ hồ hiện lại hình ảnh nam tử ấy.
Mười hai năm thủy chung như nhất, mười hai năm không năm nào quên hợp ước tại Hoa gia, không năm nào quên mang những thứ đồ trân quý tột bậc về cho nàng. Long Kiếm Hùng chỉ biết tận tụy vì nàng, một lòng muốn cầu thấy tình yêu của nàng.
Có nam tử nào có thể làm được như gã không ? Chỉ sợ đi hết kiếp này, kẻ được như gã đếm trên một bàn tay cũng khó kiếm. Vậy tại sao Hoa Thanh Lâm vẫn không chấp nhận lời thỉnh cầu của Long Kiếm Hùng ?
Có phải là vì Nhật nguyệt lệ thiên, viên đá mỹ lệ hằng sống trong tưởng tượng, viên đá mĩ lệ từng ghi khắc tâm can ?
o0o

Cơn ác mộng ấy sống dậy trong giấc ngủ bất yên của Hoa Thanh Lâm.
Nàng như nhìn thấy chính mình đang tuyệt vọng đuổi theo một viên đá kỳ dị.
Đỏ rực như máu, long lanh như lệ. Đó có phải là Nhật nguyệt lệ thiên trong truyền thuyết không ?
Hoa Thanh Lâm tựu chung không thể hay biết. Nàng chỉ rõ duy nhất một điều, nếu chính bản thân mình không thể nắm lấy viên đá tuyệt mỹ kia, nàng sẽ mất đi một thứ tuyệt đối quan trọng. Thế nên, nàng cố sức dấn bước đuổi theo.
Khi nàng vừa nắm được viên đá lung linh kia, một hình ảnh bất chợt thoáng qua trong lòng, hiện lên trong bóng của Nhật nguyệt lệ thiên.
Đó là Long Kiếm Hùng, là nam tử si dại vì yêu ấy. Nàng bỗng chốc thấy cả người mình như muốn run lên.
Biến sự kỳ dị bất ngờ phát sinh, đến kẻ trong cuộc tự nhiên cũng khó lường hết nổi.
Nhật nguyệt lệ thiên trong tay Hoa Thanh Lâm, tưởng như tạo vật hoàn mỹ, vậy mà mới đó thôi đã hiện lên một vết nứt.
Vết nứt cứ chảy dài theo viên đá nhỏ bé lung linh ấy, cứ nở rộng ra. Những tiếng lách cách rất nhỏ nhưng lại gợi nên một cái gì đó đang vỡ. Có phải đó chính là hình bóng của Long Kiếm Hùng không ?
Hoa Thanh Lâm còn chưa kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, thì viên đã ấy đã vỡ ra thành nhiều mảnh. Ngay cả bóng hình của nam tử thân thuộc ấy, dẫu thân gần là thế cũng mau chóng tan đi trong phôi pha.
Chẳng còn lại chút gì.
Ngoài những mảnh vụn của Nhật nguyệt lệ thiên.
Ngoài những mảnh vụn của một câu chuyện ái tình đã từng hoàn mỹ.
o0o

Hoa Thanh Lâm choàng tỉnh sau một cơn mê dài.
Lần thứ nhất ngủ mê, chính là lúc đứng bên song cửa tuyết đợi chờ Long Kiếm Hùng quay về.
Lần thứ hai ngủ mê, chính là lúc hồi tưởng lại chuyện mười hai năm qua Long Kiếm Hùng không ngừng đem châu ngọc đến trước cửa Hoa gia chiêu thân.
Lần thứ ba ngủ mê, chính là ảo ảnh về nữ tử thần bí nọ.
Lần thứ tư ngủ mê, chính là cơn mộng kỳ dị về Long ca, cùng Nhật nguyệt lệ thiên.
o0o

Mọi giấc mơ liệu có phải là điềm báo trước ?
Nếu đúng là vậy, tại sao Nhật nguyệt lệ thiên lại vỡ tan, mà hình bóng Long Kiếm Hùng cũng cùng vỡ theo những mảnh vụn của viên đá cực phẩm ấy ?
Tại sao ?
o0o

Ngoài cửa có tiếng người xôn xao không dứt.
Hoa Thanh Lâm đang ngồi ngắm tuyết rơi bên cửa sổ, bất chợt thấy tiểu a hoàn Khinh Vụ hớt ha hớt hải chạy vào.
“ Có chuyện gì vậy ?” Nàng nhíu mày hỏi.
Tiểu a hoàn Khinh Vụ kia gương mặt tựa như không còn chút huyết sắc nào.
“ Hoa cô nương, chủ, chủ nhân đã quay về rồi. “
Hoa Thanh Lâm giật mình đứng dậy, mừng đến nỗi không tin được những gì vừa nghe hết.
“ Huynh ấy đang ở đâu ? “ Nàng háo hức hỏi, bất chợt phát hiện ra gương mặt ủ dột thê lương của nữ a hoàn. “ Ngươi làm sao lại …”
Khinh Vụ oà khóc :
“ Bởi vì, bởi vì chủ nhân người đã bị thương rất nặng trong lúc cố gắng truy tìm Nhật nguyệt lệ thiên !”
Hoa Thanh Lâm giật mình kinh hãi, tưởng như sét đánh ngang tai.
o0o

Hoa Thanh Lâm đột nhiên bừng tỉnh giấc mộng.
Đâu là mộng, đâu là thực, nàng hầu như cũng chẳng phân biệt nổi nữa. Nàng chỉ biết, khi mình tỉnh dậy bên chiếc giường âm u lạnh lẽo ấy, lưng áo đã ướt đẫm vì kinh. Nàng đã phải rất khó khăn mới nhận ra, mình vẫn đang ở trong tư phòng, tuyết lạnh ngoài kia vẫn rơi đầy.
Vẫn không hề thấy bóng nam tử ấy hay bất kỳ một vết chân nào trên tuyết. Có phải tuyết lạnh đã vùi lấp tất cả, hay Long Kiếm Hùng vẫn chưa thể trở về ?
Chỉ là một viên đá thôi, tại sao lại đi lâu đến vậy ? Hoa Thanh Lâm cảm thấy bứt rứt chẳng yên lòng. Nhưng nàng chợt nhớ thần người ra. Cũng chỉ là một viên đá thôi đấy, nhưng mười hai năm qua, gã cũng có tìm được đâu. Chỉ sợ ngay cả lần này về lại, cũng chỉ là tay trắng gặp nàng.
Hoa Thanh Lâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cõi lòng cảm thấy như bị quặn thắt lại.
Có phải vì Long Kiếm Hùng vẫn chưa tìm nổi Nhật nguyệt lệ thiên, cuối cùng cũng đã nản chí như biết bao nam tử khác đến cầu hôn nàng mà tự mình thoái lui ?
Không, dĩ nhiên là không thể nào.
Ai có thể thoái lui, chứ bản tính kiên định đến cùng của Long Kiếm Hùng, Hoa Thanh Lâm còn lạ với ai.
Vậy mà, sao gã lại quay về muộn màng như thế. Đã ba ngày trôi qua chứ ít gì ?
Hỏi người đang ở phương trời nào đây ?
o0o

Đôi chân trần bé nhỏ của Hoa Thanh Lâm nhẹ nhàng bước đi về bên cánh cửa sổ, nhẹ nhàng hướng cái nhìn về phía xa xăm.
Con đường tuyết vẫn lạnh lẽo và thưa bóng người. Đêm quạnh hiu không người bầu bạn.
Lần đầu tiên Hoa Thanh Lâm ý thức được, mình đã nghĩ đến Long Kiếm Hùng như thế. Còn nhiều hơn những gì vẫn nghĩ về Nhật nguyệt lệ thiên. Còn nhiều gấp ngàn lần những ý nghĩ hướng về vô số thứ bảo bối trân quý muôn vàn mà mỗi năm qua, không năm nào gã đem về thiếu.
Sao đến bây giờ nàng mới nhận ra, gã có một địa vị quan trọng như vậy trong lòng mình ?
Sao đến bây giờ nàng mới nhận ra, gã mới chính là món bảo bối mà mình cần đến nhất ?
Không phải Nhật nguyệt lệ thiên, bởi Nhật nguyệt lệ thiên bất quá cũng chỉ là một viên đá ái tình mĩ lệ mà mọi nữ tử vô vọng kiếm tìm.
Chính Long Kiếm Hùng mới là những gì quan trọng nhất với Hoa Thanh Lâm.
Tiếc cho nàng, suốt mười hai năm không nghĩ ra. Bây giờ đã nghĩ thông rồi, nhưng gã liệu có thể quay trở về nữa chăng ?
Gương mặt nàng lúc đó đột nhiên có hai thủy tinh cầu nhỏ li ti, hai thủy tinh cầu này nở bung thành những dòng nước vi diệu, hai dòng nước này cứ chậm rãi chảy xuống, vị mằn mặn nhẹ nhàng thấm qua khoé môi mỏng manh lợt lạt.
Là nước mắt, hay là mồ hôi ?
o0o

Cũng phải mất thêm năm đêm tuyết lạnh chờ đợi nữa.
Long Kiếm Hùng cuối cùng đã trở về thật.
Chỉ là không có Nhật nguyệt lệ thiên.
Gã chỉ mang thêm về một vết thương trước ngực, sâu hoắm và đỏ lòm như máu, ngoài ra không có gì hơn, cũng chẳng có món đồ quý giá nào làm sính lễ như mười hai năm qua.
Nhưng Hoa Thanh Lâm lại tuyệt đối vui mừng, vì tình lang của mình rốt cục sau mười hai năm xa cách cuối cùng cũng đã trở lại.
Thương nặng, nhưng gã vẫn sống sót sau hành trình ngàn dặm xa.
Nhật nguyệt lệ thiên để làm gì chứ ? Vả chăng, nàng cũng không cần có nó nữa rồi.
Cái duy nhất mà nàng mải miết truy cầu, vốn là tình ái hoàn mỹ. Long Kiếm Hùng mười hai năm kiên định theo sát, thủy chung một tình yêu dành cho nàng. Chỉ sợ rằng ngay đến Nhật nguyệt lệ thiên phù phiếm kia cũng khó có cách gì có thể đem đến cho nàng những điều tương tự như thế.
Vĩnh viễn không thể đem lại một chút gì.
o0o

Hoa Thanh Lâm nhẹ nhàng bước đến tư phòng của Long Kiếm Hùng. Gã vẫn đang hôn mê, nhưng thần sắc đã có chuyển biến tốt hơn.
Nàng ở lại một mình trong đó, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi tay khô ráp của gã.
“ Chàng ngốc này, cô ngốc này. Cả chàng, cả ta, tất cả đều đã đeo đuổi một mộng ước huyễn ảo chẳng cách gì đạt thành nổi ?”
“ Nhưng cũng thật may, vì chúng ta cuối cùng cũng đã gặp lại được nhau. “

Nhật nguyệt lệ thiên là thứ gì chứ. Cuối cùng cũng chỉ là ảo mộng hư vô. Lúc này đây, giả chăng có thứ nào đó có thể thay thế được tình cảm mười hai năm không đổi kia giữa nàng và gã, Hoa Thanh Lâm tuyệt cũng không màng.
Bởi nàng chẳng muốn mình như thiếu nữ cô đơn trên đỉnh Vọng Phu kia, mười hai năm đợi chờ Nhật nguyệt lệ thiên, cuối cùng phải mất đi luôn cả tình lang quý giá vô ngần.
Bởi nàng rốt cục cũng đã có món bảo bối còn tuyệt hơn tất cả những thứ mỹ lệ khác, bao hàm cả Nhật nguyệt lệ thiên.
Món bảo bối ấy, có lẽ chẳng cần hỏi ra cũng biết nhỉ ?
Còn thứ gì quý giá hơn với nàng, ngoài nam tử mười hai năm thủy chung một tình yêu không đổi kia ?
Không Nhật nguyệt lệ thiên nào có thể sánh được với chàng cả.
Không ái tình hoàn mỹ nào có thể sánh được với tình cảm mà nàng đang có.
Vốn nàng đã có một tình yêu tuyệt mỹ, chỉ là nàng chưa từng biết đến đó thôi.


--HẾT--

Nhật nguyệt Lệ Thiên 926810 Nhật nguyệt Lệ Thiên 926810 Nhật nguyệt Lệ Thiên 926810
Về Đầu Trang Go down
http://anhducpr0.wap.sh
 
Nhật nguyệt Lệ Thiên
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» TRẠM ĐIỆN THOẠI TRÊN THIÊN ĐƯỜNG
» cai quy gia nhat cua con gai
» Top 10 bàn thăng đẹp nhất thế giới .anh em xem mà học hỏi

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bảo vệ thực vật A khóa 54 :: Đọc truyện :: Truyện kiếm hiệp - dã sử-
Chuyển đến